Lần đầu tiên trong mắt hắn ta có ánh sáng, đó là sự khao khát trở thành ngự linh sư!
Từ đó, Vu Dược như biến thành một người khác, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, học điên cuồng, rèn luyện thân thể, chỉ để có thể đỗ vào Ngự Linh học phủ.
Nhưng khi thật sự học rồi mới nhận ra, quả nhiên mình không có năng khiếu học hành, trước đây không coi trọng những học sinh giỏi, nghĩ rằng chỉ cần mình nỗ lực một chút chắc chắn sẽ đạt thành tích tốt, chỉ là lười học thôi.
Thực tế đã cho hắn ta một cú đòn trời giáng, không phải ai cũng có thể trở thành học sinh giỏi, khoảng cách giữa người với người còn lớn hơn khoảng cách giữa người và chó, cứ thế Vu Dược trượt kỳ thi, cuộc đời hắn ta lại chìm vào u ám.